Truyện không dài 9: Phỏng vấn
Ngồi lướt facebook, tình cờ thấy ảnh một em ngày xưa mình quen hồi còn đi tình nguyện, em ấy sắp lấy chồng thì phải. Chợt nhớ lại một kỷ niệm mà mình không thể quên được.
Cách đây khoảng 6 năm, hồi đó còn có chút chức quyền, mình được phân công đi phòng vấn mấy em tân sinh viên vào CLB.
Hôm đó mình ngồi phòng vấn cùng chị T. Cuộc phỏng vấn vẫn diễn ra bình thường, mình vẫn giữ được vẻ mặt thân thiện cho tới khi em Q bước vào (Tên em í không phải là Q đâu :)) ). Em ấy để tóc dài ngang vai, mặt khá xinh, đẹp nhất là ánh mắt. Nhưng hình ảnh làm mình ấn tượng nhất, và bây giờ vẫn nhớ, đó là chiếc áo nhạt màu kèm chiếc túi vải chéo vai, không rõ mình ấn tượng gì ở điều đó, có thể do nhât dáng nhì da chăng.
Mọi lần gặp gái, mình sẽ ngó từ đầu đến chân, còn khi làm việc thì mình khá nghiêm túc (khá thôi). Cơ mà trong trường hợp nào cũng luôn làm chủ được bản thân. Nhưng hôm nay, khi em Q vừa bước vào, mình bắt đầu bối rối.
- Em chào anh chị! - Em ấy nói
- Chào em. Mình và chị T đáp lời. Chị T lại cúi đầu xuống viết, nên mình tiếp tục hỏi.
- Em có thể giới thiệu về bản thân được ko?
- Em là Q (vẫn không phải tên Q đâu nhé :)) ), học lớp ...
- Lý do em đăng ký tham gia CLB là gì? - Mình hỏi câu cơ bản nhất.
- ... (chả nhớ em í nói gì, :)) chuyện xảy ra lâu quá rồi :)) )
Tự dưng mình không biết hỏi gì nữa. List câu hỏi trong đầu mình dường như đã bị rơi đâu mất. Em ấy vẫn nhìn vào mắt mình chờ cầu hỏi tiếp theo. Sau vài chục giây im lặng, mặt mình bắt đầu nóng dần, mình tin rằng với màu da của mình thì cái mặt đang thành màu đỏ, mình nghe thấy cả tiếng nhịp tim đập nhanh hơn bình thường. Quá bối rối, mình huých nhẹ khuỷu tay vào tay chị T, nói khẽ nhưng rất nhanh: "Chị ơi, chị hỏi tiếp đi!" :))
Chị T quay sang nhìn mình rồi ngẩng lên hỏi em kia tiếp. Mình cúi gằm mặt xuống bàn, được một chút, thấy ngồi đây tiếp không ổn, mình đứng lên đi ra ngoài. Lúc đi ra cửa còn gặp cái D, hình như nó đã thấy hết mọi chuyện, nên trong khi mình đang vội vàng đi ra nó còn túm lại cười.
Sau khi bình tĩnh hơn đôi chút. quay về bàn thì cũng là lúc em ấy kết thúc cuộc phỏng vấn. Chị T hỏi: "Mày làm sao thế em?", mình trả lời mà trong đầu vẫn chưa hết bối rối: "Em cũng không biết nữa" :(
Hết rồi, chuyện có vậy thôi. một kỷ niệm đáng nhớ, sau này cũng có một cơ số dịp làm việc cùng em í, cơ mà mình không còn bị sốc như lần đầu gặp mặt.
Dù sao thì, chúc em hạnh phúc bên người em yêu :))
-- Tuấn Vũ --
Cách đây khoảng 6 năm, hồi đó còn có chút chức quyền, mình được phân công đi phòng vấn mấy em tân sinh viên vào CLB.
Hôm đó mình ngồi phòng vấn cùng chị T. Cuộc phỏng vấn vẫn diễn ra bình thường, mình vẫn giữ được vẻ mặt thân thiện cho tới khi em Q bước vào (Tên em í không phải là Q đâu :)) ). Em ấy để tóc dài ngang vai, mặt khá xinh, đẹp nhất là ánh mắt. Nhưng hình ảnh làm mình ấn tượng nhất, và bây giờ vẫn nhớ, đó là chiếc áo nhạt màu kèm chiếc túi vải chéo vai, không rõ mình ấn tượng gì ở điều đó, có thể do nhât dáng nhì da chăng.
Mọi lần gặp gái, mình sẽ ngó từ đầu đến chân, còn khi làm việc thì mình khá nghiêm túc (khá thôi). Cơ mà trong trường hợp nào cũng luôn làm chủ được bản thân. Nhưng hôm nay, khi em Q vừa bước vào, mình bắt đầu bối rối.
- Em chào anh chị! - Em ấy nói
- Chào em. Mình và chị T đáp lời. Chị T lại cúi đầu xuống viết, nên mình tiếp tục hỏi.
- Em có thể giới thiệu về bản thân được ko?
- Em là Q (vẫn không phải tên Q đâu nhé :)) ), học lớp ...
- Lý do em đăng ký tham gia CLB là gì? - Mình hỏi câu cơ bản nhất.
- ... (chả nhớ em í nói gì, :)) chuyện xảy ra lâu quá rồi :)) )
Tự dưng mình không biết hỏi gì nữa. List câu hỏi trong đầu mình dường như đã bị rơi đâu mất. Em ấy vẫn nhìn vào mắt mình chờ cầu hỏi tiếp theo. Sau vài chục giây im lặng, mặt mình bắt đầu nóng dần, mình tin rằng với màu da của mình thì cái mặt đang thành màu đỏ, mình nghe thấy cả tiếng nhịp tim đập nhanh hơn bình thường. Quá bối rối, mình huých nhẹ khuỷu tay vào tay chị T, nói khẽ nhưng rất nhanh: "Chị ơi, chị hỏi tiếp đi!" :))
Chị T quay sang nhìn mình rồi ngẩng lên hỏi em kia tiếp. Mình cúi gằm mặt xuống bàn, được một chút, thấy ngồi đây tiếp không ổn, mình đứng lên đi ra ngoài. Lúc đi ra cửa còn gặp cái D, hình như nó đã thấy hết mọi chuyện, nên trong khi mình đang vội vàng đi ra nó còn túm lại cười.
Sau khi bình tĩnh hơn đôi chút. quay về bàn thì cũng là lúc em ấy kết thúc cuộc phỏng vấn. Chị T hỏi: "Mày làm sao thế em?", mình trả lời mà trong đầu vẫn chưa hết bối rối: "Em cũng không biết nữa" :(
Hết rồi, chuyện có vậy thôi. một kỷ niệm đáng nhớ, sau này cũng có một cơ số dịp làm việc cùng em í, cơ mà mình không còn bị sốc như lần đầu gặp mặt.
Dù sao thì, chúc em hạnh phúc bên người em yêu :))
-- Tuấn Vũ --
Nhận xét
Đăng nhận xét