Kể chuyện đêm khuya giữa tháng tư - Câu chuyện về những ngày cá tháng tư
Hôm cá tháng tư vừa rồi, mình đã định viết về cái này cơ, cơ mà hôm đó gặp một số chuyện, đầu óc không được tỉnh táo nên không viết. Định bụng để sang năm viết cơ mà không hoãn được, nên nhân dịp ngày cá tháng tư trôi qua được nửa tháng, mình sẽ viết về ngày này. :D
Ngày cá tháng tư, nguồn gốc của nó thì google có giải đáp, chả rõ biết ngày này từ khi nào, cơ mà mình đã biết đi lừa mọi người từ năm cấp hai. :(
Năm cấp hai - Tại nhà
Nhà mình có cho mấy chị sinh viên học ở trường Cao đẳng sư phạm Điện Biên (Có kể ở một câu chuyện cùng album - Sinh viên ngày xưa). Hồi đó chưa có điện thoại di động nhiều như bây giờ, nên các chị thường lên gọi điện nhờ. Hôm đó là ngày cá tháng tư. Điện thoại nhà mình có chức năng kiểm tra chuông điện thoại, bấm một dãy số nào đó là nó tự kêu, giờ quên bấm ntn rồi. Cho điện thoại tự kêu vài hồi sau đó mình nhấc máy, chờ một chút như đang nói chuyện và gọi một chị lên nghe điện thoại. Chả nhớ chị nào cơ mà lúc lên thì chị í biết bị lừa. Cơ mà đó mới chỉ là trò khởi đầu để mấy bà chị mất cảnh giác.
Khoảng 30 phút sau, mình chạy sang nhà hàng xóm, mượn điện thoại gọi về nhà mình, mẹ mình nhấc máy:
Mình: Cháu chào cô, cô cho cháu gặp Tỉnh với ạ. (Tỉnh là tên một chị)
Mama: Cháu chờ chút. Tỉnh ơi!!!
... Tí tẹo sau ...
Chị Tỉnh: Alo
Mình: Tỉnh hả, anh đây.
Chị Tỉnh: Anh nào ạ?
Mình: Anh họ đây, em trọ ở đối diện trường Tiểu học Hà Nội Điện Biên Phủ đúng không? (trường mình từng kể ở một số chuyện cùng album :D)
Chị Tỉnh: Vâng ạ, nhưng ...
Không cho bà chị kịp nói gì, mình tiếp luôn
Mình: Anh vừa xuống bến xe, em ra cổng trường đó đón anh nhé, a đi xe ôm tới bây giờ.
Chị Tỉnh: Vâng ạ.
... Ngay sau đó bà chị chạy ngay ra cổng trường, cách nhà mình khoảng 50m, vừa ăn bim bim vừa đợi.
Sau khoảng 30 phút, mình đi xuống khoe với mấy bà còn lại. Nghe xong, chị Vân hét:"Mày gọi nó về ngay cho tao" :)). Mình đành lóc cóc đi ra gọi. Vừa nhìn thấy mình, bà ấy biết ngay bị lừa, đuổi theo đánh cho mình một trận :(. Đau chết. Cơ mà vui :))
Năm cấp hai - Tại lớp
Hôm đó, trước khi đi học, mình có chuẩn bị một cái ruột bút bi đỏ còn nhiều mực (chôm bút của mama :D), và một con dao rạch giấy. Buổi học của mình thường có một giờ ra chơi kéo dài 10 phút, những giờ ra chơi còn lại kéo dài 5 phút. Trước giờ ra chơi 10 phút, mình lén lấy dao rạch giấy cắt đôi ruột bút bi và đổ vào lòng bàn tay trái.
Giờ ra chơi đến, mình cầm dao rạch giấy khua khua gây sự chú ý, các bạn trẻ xung quanh bảo cẩn thận kẻo đứt tay. Rồi mình kêu lên, tay trái khum khum, lòng bàn tay đỏ lòm, con dao dính máu vứt trên mặt bàn. "Bảo rồi không nghe" :(. Rồi bạn Hải (ngày xưa thân bạn này phết, vẽ đẹp, nói phét giỏi nữa :)) ) rút ngay chiếc khăn mùi xoa của bạn đưa cho mình để mình cầm máu. Không biết trước đó bạn dùng khăn làm gì cơ mà trong tình hình đó vẫn phải lấy khăn giữ chặt vết thương. Trong lúc đó có hai bạn chạy xuống phòng y tế lấy bông băng cho mình, hình như là bạn Nga và bạn Chính :(. Tranh thủ lúc các bạn chạy đi lấy bông băng, mình lấy ruột bút bi ra đổ thêm vào tay. Đúng lúc đó thằng bạn trời đánh đi qua và hét um lên, thế là lộ. :-<
Sau buổi hôm đó ai cũng vui, cơ mà mình thì niềm vui không trọn vẹn. Vì tay có thể sạch mực được nhưng cái khăn mùi xoa là cả một vấn đề. Giặt mãi mà nó không hết màu đỏ. Cuối cùng phải trả lại bạn Hải kèm theo một lời xin lỗi chân thành :(.
Năm cấp ba
Ngày cá tháng tư hôm đó đúng vào đợt nóng, nhà mình có một chai nước dâu, đổ ra cũng hơi hơi màu đỏ đấy ;;). Mình hẹn thằng Tùng cùng lớp chuẩn bị một trò vào ngày hôm đó. Giờ truy bài, mình và Tùng đi lên phía trước dãy bàn trên cùng, mình ngậm sẵn một túi ni lông có nước dâu bên trong miệng. Sau đó hai thằng giả vờ xô xát. Sau vài cú đẩy nhau thì thằng Tùng đẩy mình vào bàn giáo viên. Mình cắn vỡ túi ni lông trong miệng, nước dâu phun ra, đỏ cả cái áo trắng, như trong phim cổ trang Trung Quốc vậy. Mấy đứa ngồi bàn đầu đứng dậy rồi chạy lên xem. Nhưng ngay sau đó phát hiện ra là giả vì màu chưa đủ giống. Hậu quả của vụ này là bẩn mất cái áo trắng, phải mặc cả buổi hôm đó, may mà về giặt được, và phải nhờ một bạn nữ lau hộ cái nền lớp trước khi giáo viên vào dạy. Haiz.
Năm nhất đại học
Đang ngồi trong lớp học kịp 1, bỗng có tin nhắn của bạn Lụa (nhân vật chính trong một câu chuyện cùng album - Tình bạn online với cô gái chọn nghiệp sư phạm). Không nhớ nội dung đâu cơ mà cứ viết bừa :D
Lụa: Bạn Tuấn ah, Tớ vừa ra Hà Nội, Đang ở chỗ Hạnh ở đại học Thương Mại.
Mình: Thế ah, để tớ ra đó gặp cậu nhá.
Lụa: Uh, đi nhanh nha.
... Mình biết chắc là lừa cơ mà cứ kệ. Chắc lúc đó bạn ấy sung sướng lắm.
Tan học, tầm 9 rưỡi, mình gọi điện lại:
Mình: Alo, Lụa ah, tớ đang ở cổng trường Thương Mại rồi, cậu ra đón tớ đi.
Lụa: Cái gì? Cậu ra đó thật ah? Tớ lừa cậu đó, hôm nay là ngày cá tháng tư mà.
Mình: Uh nhỉ, tớ quên mất, thôi được rồi, tớ về vây.
... Rồi cúp máy luôn :))
Bạn Lụa nhắn tin xin lỗi rối rít, mình cũng uh ah, bảo không sao đâu. Để một lúc cho bạn đau khổ chán chê thì mình nhắn tin, chúc mừng bạn vừa trúng một quả lừa :))
Vừa ra trường
Ngày cá tháng tư vừa rồi, chả có tâm trạng lừa ai. Khi vừa đi làm về, mình vào bếp xem chị họ và em họ nấu cơm (từng nhắc tới hai nhân vật này trong một câu chuyện cùng album - Câu chuyện về những bữa cơm). Nhà mình có tự tổ chức học tiếng anh do một anh dạy, diễn ra vào thứ 5 và thứ 7 hàng tuần. Nhưng hôm đó lại là thứ 3 nên không có lịch học.
Vừa vào bếp, cô em họ nói luôn:
- Anh ah, hôm nay anh Lực bảo sẽ học tiếng anh.
- Uh, để a lên đi tắm rồi ăn cơm.
... Vừa bước lên cầu thang vài bước thì mình nhận ra là hình như vừa bị lừa.
Tắm rửa xong xuôi, mình xuống ngồi ở bếp, vừa nghịch điện thoại vừa nói:
- Anh Lực thông báo gấp nhỉ, làm anh chẳng kịp chuẩn bị gì cả, vừa phải hủy buổi họp tối nay rồi. (Tỏ vẻ khó xử)
- Hả, a hủy rồi ạ. hôm nay là cá tháng tư mà, e nói dối đấy.
- Thế ah, thôi không sao, dù sao a cũng hủy rồi. (cố nhịn cười :)))
- Em xin lỗi, tại em không biết. (vẻ mặt đầy hối hận)
- Uh, không sao đâu, nhưng lần sau đùa tùy việc nha. (mặt mình đầy căng thẳng)
Đến lúc ăn cơm, cả mâm cơm chìm trong không khí u ám, không ai nói với ai câu nào. Thấy quá căng thẳng, mình đành nói thật: "Vừa nãy a nói phét đấy, chả có cuộc họp nào đâu". :)), thế là cả nhà vui vẻ trở lại. Đấy nhá, lừa anh không phải dễ đâu :))
Kết: Con người thật giỏi khi nghĩ ra một ngày hết sức thú vị :))
Tuấn Vũ
Nhận xét
Đăng nhận xét